Thời Kỳ Loạn Thế... - Game 68win
Máy Thời Gian · Ngàyf8betv0 9 tháng 6 năm 2007
Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, phải từ từ kể mới được… Hôm qua là thứ Sáu, lớp chúng tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng - làm náo loạn trong giờ học (dường như điều này xảy ra thường xuyên). Chuyện càng thêm phức tạp khi trong tiết học máy tính, các máy tính bỗng nhiên gặp sự cố và ngừng hoạt động. Sau đó, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi đến ngay và không nói một lời nào trong suốt tiết sinh hoạt lớp. Đây là tiết sinh hoạt lớp khó khăn nhất từ khi tôi vào trung học cơ sở. Cảm giác như từng phút trôi qua kéo dài như cả thế kỷ… Cuối cùng, gần hết tiết học, cô giáo mới lên tiếng và liệt kê tất cả những lỗi lầm mà chúng tôi đã phạm trước đó. Chúng tôi bất lực đưa ra giải pháp để được phép rời đi. Ban đầu, chúng tôi còn dự định xem nốt bộ phim chưa xem xong vào hôm thứ Năm, nhưng sau sự cố với máy tính thì điều đó trở thành điều không thể.
Hôm thứ Năm, chúng tôi tổ chức buổi lễ mừng chiến thắng của hội đồng ca. Chúng tôi ăn một chút đồ ăn (ít hơn rất nhiều so với các buổi lễ trước đây), và xem bộ phim “Quái Vật Hán Giang” của Hàn Quốc. Bộ phim có cốt truyện rất cuốn hút, nhưng không đủ thời gian để xem hết trong một tiết học nên chúng tôi cứ năn nỉ thầy giáo môn khoa học cho thêm nửa tiết nữa. Tuy nhiên, vẫn chưa xem hết, chúng tôi tiếp tụcg88.vin xem trong giờ ăn trưa chiều hôm đó nhưng vẫngame 123win không xong. Chúng tôi định để dành đến thứ Sáu để xem tiếp nhưng giờ thì điều đó không còn khả thi nữa… Đó thực sự là một bộ phim tuyệt vời, mặc dù có đôi chút đáng sợ và kinh dị (chủ yếu đối với các bạn nữ).
Thứ Tư là ngày mà tôi hối hận nhất. Hôm ấy, tôi lẽ ra phải tham gia đội nhạc cụ nhưng vì lý do cá nhân tôi đã không đi. Kết quả là mãi đến phút cuối, bạn Dương mới kéo tôi lên sân khấu, nơi có vài quả dưa hấu đang chờ chúng tôi thưởng thức. Ngoài ra, còn có một chiếc túi từ Mcdonald’s đang đợi tôi ở lớp học. Sau buổi tập, tôi trò chuyện với một vài người bạn chơi nhạc cụ dây và bắt đầu cảm thấy vô cùng tiếc nuối về việc mình đã không tham gia buổi lễ mừng chiến thắng hôm ấy… Có quá nhiều món ăn ngon, quá nhiều niềm vui và tiếng cười mà tôi đã bỏ lỡ… (Hoa chỉ nở một lần để chín muồi, nhưng tôi lại bỏ lỡ nó)… Vì vậy, tôi quyết tâm từ nay trở đi sẽ luôn tham gia đầy đủ các buổi tập của đội nhạc cụ…
Thứ Hai, chúng tôi đã tổ chức trận đấu bóng rổ giữa lớp 1 và lớp 2 của khối lớp 8. Kết quả, chúng tôi đã thua họ với cách biệt chỉ 1 điểm. Sau trận đấu, tôi và các bạn cùng lớp đã đi ăn luôn mà không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Đến khi chúng tôi ăn xong, mới phát hiện ra rằng lớp 2 và lớp 1 đã “khởi chiến” bằng một cuộc tranh cãi gay gắt. Toàn bộ lớp đều tham gia vào cuộc “tấn công”. Nguyên nhân của vụ việc không rõ ràng, nhưng có tin đồn rằng một ai đó trong lớp 1 đã nói một câu không hay dẫn đến tình trạng này. Sau đó, hai giáo viên chủ nhiệm của hai lớp cũng tham gia vào cuộc tranh cãi. Mặc dù hai cô vốn là bạn thân của nhau, nhưng sự kiện này đã khiến mối quan hệ giữa hai lớp trở nên căng thẳng. Giáo viên chủ nhiệm của lớp 1 đã bắt giữ một số học sinh vô tội của chúng tôi mà không cần tìm hiểu kỹ lưỡng. Cuộc cãi vã kéo dài đến tận khi bắt đầu tiết học mới mới tạm thời lắng xuống. Trong tiết học của giáo viên chủ nhiệm lớp 1 vào sáng hôm sau, cô ấy đã sử dụng một số lời nói ám chỉ nhằm xúc phạm chúng tôi, khiến chúng tôi không biết phải phản ứng thế nào. May mắn thay, mối quan hệ giữa hai lớp vẫn chưa đến mức hoàn toàn xa cách. Đến thứ Sáu, cô giáo đã dành thời gian trong tiết học của mình để chia sẻ những suy nghĩ mà cô đã ức chế lâu nay. Dù rằng ít nhất một phần ba những lời cô nói là không đúng sự thật, nhưng vẫn có những lời chân thật trong đó. Im lặng một lúc, cô như đang gửi lời xin lỗi đến chúng tôi. Rõ ràng rằng, khoảng cách giữa chúng tôi vẫn cần thời gian để xóa bỏ…